VIỆT NAM XÍCH LẠI VỚI MỸ – TRUNG QUỐC PHÁT CUỒNG TUNG ĐÒN RĂN ĐE!

VIỆT NAM XÍCH LẠI VỚI MỸ – TRUNG QUỐC PHÁT CUỒNG TUNG ĐÒN RĂN ĐE!


Việt Nam đang trở thành tâm điểm trong cuộc cạnh tranh chiến lược giữa Mỹ và Trung Quốc. Chuyến thăm Việt Nam của Chủ tịch Trung Quốc Tập Cận Bình vào ngày 14/4 không phải là ngẫu nhiên mà là một nước cờ chiến lược quan trọng trong bối cảnh căng thẳng thương mại Mỹ-Trung leo thang.

Chuyến đi này của ông Tập nhằm mục đích ngăn chặn Việt Nam xích lại gần Mỹ thông qua các thỏa thuận hợp tác toàn diện về hạ tầng, công nghệ và nông nghiệp. Tổng thống Trump đã gọi đây là "chuyến đi để làm khó Hoa Kỳ", bởi nó đe dọa tiến trình đàm phán FTA song phương giữa Mỹ và Việt Nam.

Hơn 40 văn kiện hợp tác được ký kết giữa Việt Nam và Trung Quốc không đơn thuần là các thỏa thuận thương mại thông thường. Chúng tạo thành một hệ thống ràng buộc mềm nhằm giữ Việt Nam trong quỹ đạo ảnh hưởng của Trung Quốc. Có thể phân tích tác động của các thỏa thuận này thành ba nhóm chính:

Thứ nhất là các dự án hạ tầng như đường sắt Lào Cai - Hải Phòng theo mô hình EPC của Trung Quốc. Nếu được triển khai, chúng sẽ khóa Việt Nam vào tiêu chuẩn kỹ thuật và vận hành của Trung Quốc, khiến việc tích hợp với hệ thống của Mỹ hay phương Tây trở nên bất khả thi.

Thứ hai là các thỏa thuận về công nghệ, đặc biệt là AI, dữ liệu và logistics. Dưới vỏ bọc "hợp tác hiện đại", Trung Quốc thực chất muốn ép Việt Nam áp dụng bộ chuẩn và API của mình, từ đó tạo ra sự phụ thuộc về mặt kỹ thuật.

Thứ ba là mở rộng thương mại nông sản theo cơ chế ưu đãi song phương. Điều này giúp giảm áp lực xuất khẩu cho Việt Nam nhưng đồng thời tạo ra sự ràng buộc về mặt chính sách, khiến Việt Nam e ngại làm điều gì bất lợi cho Trung Quốc.

Chiến lược của Trung Quốc có thể được gọi là "lạt mềm buộc chặt". Họ không ép buộc trực tiếp mà sử dụng ba loại "vũ khí mềm":

Vũ khí tài chính: Cung cấp vốn nhanh cho hạ tầng thông qua các dự án EPC và tín dụng ưu đãi, nhưng luôn có khả năng dừng vốn nếu Việt Nam có động thái không thuận lợi.

Vũ khí chuẩn công nghệ: Buộc Việt Nam sử dụng hệ thống dữ liệu, nền tảng AI và phần mềm quản lý chuỗi cung ứng của Trung Quốc, tạo ra sự phụ thuộc kỹ thuật.

Vũ khí tâm lý: Đặt các "quả bom" dưới "bát cơm" của Việt Nam, khiến nước này luôn lo sợ mất đi những lợi ích đang có nếu nghiêng về phía Mỹ.

Tuy nhiên, những thỏa thuận này chỉ giải quyết được nhu cầu ngắn hạn của Việt Nam về vốn vay, đầu tư hạ tầng và đầu ra nông sản. Chúng không thể đáp ứng ba yếu tố then chốt mà Việt Nam cần để phát triển bền vững trong chuỗi giá trị toàn cầu:

Công nghệ lõi độc lập: Trung Quốc chỉ chia sẻ ứng dụng cuối, không chuyển giao công nghệ gốc hay mã nguồn.

Chuỗi cung ứng đa dạng hóa:
Hơn 60% nguyên liệu đầu vào của Việt Nam vẫn phụ thuộc vào Trung Quốc.

Quyền tự chủ chính sách: Các dự án từ Trung Quốc luôn kèm theo nhà thầu, kỹ sư và tiêu chuẩn riêng, không cho phép Việt Nam tích hợp đa phương.

Để thoát khỏi thế kẹt này, Việt Nam cần sự hỗ trợ từ Mỹ và phương Tây về ba khía cạnh:
  • Nguồn vốn minh bạch, dễ điều phối và không kèm điều kiện chọn nhà thầu cụ thể.
  • Công nghệ mở và đào tạo nhân lực chất lượng cao, đặc biệt trong lĩnh vực AI và logistics.
  • Mạng lưới FTA quốc tế với các thị trường tiêu dùng lớn như Mỹ và EU.
Trong bàn cờ địa chính trị Mỹ-Trung, Việt Nam giống như một quân tốt ở trung tâm. Vị trí này vừa dễ bị hy sinh, vừa có tiềm năng trở thành át chủ bài. Trung Quốc đang cố gắng "khóa" quân tốt này bằng cách tạo hàng rào kiểm soát thông qua hạ tầng, công nghệ và tài chính. Ngược lại, Mỹ đang tìm cách mở đường để Việt Nam có thể "phong hậu" - tức là trở thành một quốc gia trung tâm mới trong khu vực.

Để đạt được điều này, Việt Nam cần vượt qua ba vùng kiểm soát:
  • Phụ thuộc tài chính: Xây dựng cơ chế vay vốn đa dạng từ Mỹ, EU, World Bank và tư nhân quốc tế.
  • Phụ thuộc chuỗi cung ứng: Phát triển chuỗi cung ứng khu vực với Hàn Quốc, Nhật Bản, Ấn Độ và ASEAN.
  • Phụ thuộc công nghệ: Hợp tác với Mỹ, EU và Nhật Bản để xây dựng các chuẩn mở trong lĩnh vực AI và logistics.
Nếu thành công trong việc "phong hậu", Việt Nam sẽ mang lại hậu quả nghiêm trọng cho Trung Quốc - trở thành một "Đài Loan thứ hai" tại Đông Nam Á. Đồng thời, Việt Nam sẽ trở thành bàn đạp chiến lược giúp Mỹ tái cấu trúc chuỗi cung ứng châu Á, thay thế vai trò của Trung Quốc.

Do đó, cả Mỹ và Trung Quốc đều không muốn Việt Nam "lên đến hàng cuối". Trung Quốc cố gắng gài thế trận giữ Việt Nam, trong khi Mỹ tìm cách mở đường. Việt Nam vừa là người chơi, vừa là quân cờ chính trong ván cờ địa chính trị này.

Bài học từ cờ vua cho thấy Việt Nam không cần phải trở thành "hậu" của bất kỳ bên nào. Thay vào đó, nước ta cần tự tiến hóa chiến lược, từng bước vững chắc tránh bẫy, băng qua hàng rào, giữ thế cân bằng và tích lũy năng lực. Khi làm được điều đó, Việt Nam sẽ tự thành "hậu" - một quốc gia có thể di chuyển đa hướng và ảnh hưởng toàn cục.

Hiện nay, Việt Nam không còn là một bên đứng ngoài cuộc chơi. Trung Quốc không chỉ muốn giữ thị trường mà còn muốn gắn kết Việt Nam vào trục hạ tầng, tài chính và kỹ thuật của mình. Mỹ không chỉ muốn chuẩn hóa chuỗi cung ứng mà còn muốn biến Việt Nam thành điểm neo của hệ thống hậu Trung Quốc.

Vấn đề không còn là ai cho Việt Nam nhiều hơn, mà là liệu Việt Nam có khả năng lựa chọn không gian phát triển riêng hay không. Ông Tập Cận Bình đến Việt Nam không phải để đảm bảo đàm phán, mà để khóa vị trí địa chính trị của Việt Nam bằng các cơ chế mềm.

Tổng thống Trump đã nói đúng khi gọi đây là "chuyến đi để làm khó Hoa Kỳ". Nhưng sâu xa hơn, đây là chuyến đi để "chói mềm" Việt Nam trước khi nước này kịp rẽ hướng. Liệu Tổng thống Trump có thể phá được thế khó mà ông Tập đã tạo ra? Câu trả lời là có thể, nhưng không bằng đòn đánh trực diện mà bằng chiến thuật gián tiếp - tạo ra hệ sinh thái thay thế.

Ba điểm yếu trong chiến lược của Trung Quốc mà Mỹ có thể khai thác:
  • Hệ thống Trung Quốc khó mở rộng ra thế giới do các tiêu chuẩn khép kín không được G7 chấp nhận.
  • Khó khăn trong việc cung cấp vốn bền vững do thiếu minh bạch và dễ gây tranh cãi.
  • Không tạo ra công nghệ gốc cho Việt Nam mà chỉ chia sẻ ứng dụng cuối.
Nếu Mỹ có thể tăng tốc FTA với Việt Nam, đi kèm chuyển giao công nghệ cụ thể và mời các đối tác như Nhật, Hàn, EU cùng tham gia đầu tư hạ tầng theo tiêu chuẩn quốc tế, điều này sẽ tạo ra lối ra chiến lược cho Việt Nam khỏi vòng ảnh hưởng của Bắc Kinh.

Cuối cùng, điều Việt Nam cần không chỉ là vốn hay thị trường, mà là quyền tự định hình không gian phát triển. Nếu nghiêng hẳn về Trung Quốc, Việt Nam sẽ mất cơ hội đàm phán với Mỹ, niềm tin quốc tế và vị thế trung tâm trong chuỗi giá trị. Ngược lại, nếu giữ được cân bằng và tận dụng cả hai, Việt Nam sẽ không còn là con tốt trong ván cờ, mà trở thành người chia lại ván cờ ở Đông Nam Á.
👉 NGUỒN
Bài viết và hình ảnh được tổng hợp bằng công nghệ AI từ các nguồn đáng tin cậy, nhằm giúp bạn tiếp cận nội dung một cách nhanh chóng và khách quan. Đối với những mục đích chuyên sâu, chúng tôi khuyến khích bạn tham khảo thêm các nguồn chính thức.
Mới hơn Cũ hơn

نموذج الاتصال