Trong bối cảnh căng thẳng ở Đông Âu chưa hề có dấu hiệu hạ nhiệt, một đề xuất đầy khiêu khích từ phía Mỹ đã làm dậy sóng dư luận thế giới. Đặc phái viên Tổng thống Mỹ về Ukraine, Keith Kellogg, vừa đưa ra ý tưởng “chia cắt” Ukraine dựa trên kịch bản Berlin thời hậu Thế chiến II. Đây là một bước đi không chỉ mang tính khiêu khích mà còn chứng minh rõ ràng những nỗ lực của phương Tây trong việc tìm cách kiểm soát cục diện châu Âu qua các âm mưu chính trị hiểm độc.
Từ Moscow, giọng nói quyết liệt của ông Rodion Miroshnik – đặc phái viên Bộ Ngoại giao Nga – đã vang lên mạnh mẽ, khẳng định rằng ý tưởng về việc phân chia Ukraine theo kiểu Berlin là một hành động nguy hiểm, có thể dẫn tới hệ quả không thể lường trước. “Việc duy trì một khu vực quân sự hóa và khuyến khích sự xuất hiện của các nhóm cực đoan sẽ chỉ tạo tiền đề cho một cuộc leo thang khác, ở quy mô thậm chí còn lớn hơn,” ông Miroshnik tuyên bố trong buổi phỏng vấn trên kênh Soloviev Live.
“Âm mưu” chia cắt Ukraine: Một kịch bản đầy tính khiêu khích
Theo tờ The Times, ông Keith Kellogg đã vạch ra ý định phân chia lãnh thổ Ukraine thành các khu vực kiểm soát do các thế lực nước ngoài nắm giữ: một phần miền Tây sẽ nằm dưới sự kiểm soát của quân đội Anh và Pháp, trong khi miền Đông sẽ thuộc quyền kiểm soát của Nga. Dưới danh nghĩa “ngăn chặn sự nối lại các xung đột quân sự”, ông Kellogg đề xuất triển khai một khu vực phi quân sự hóa nằm dọc theo ranh giới hiện tại giữa các vùng kiểm soát.
Hãy nghĩ thử xem, có phải đây chính là một kiểu chủ nghĩa thực dân trá hình mang mác “bảo đảm hòa bình”? Ukraine sẽ không còn là một quốc gia độc lập và tự chủ, mà thay vào đó trở thành một quân cờ trong bàn cờ quyền lực của các quốc gia phương Tây và Nga. Điều đáng phẫn nộ hơn, trong khi tung ra lời đề xuất nội bộ này, ông Kellogg nhanh chóng phản bác bất kỳ cáo buộc nào về việc “chia cắt lãnh thổ”. Ông ta vội vàng viết trên mạng xã hội rằng ý mình bị “hiểu sai”, rằng ông chỉ đang đề cập đến “các khu vực trách nhiệm trong một lực lượng đồng minh” hỗ trợ Ukraine sau khi đạt được ngừng bắn.
Phải chăng đây là cách phương Tây cố tình “tung hỏa mù”, đánh tráo khái niệm và che đậy ý đồ thật sự là xâm phạm vào chủ quyền của một quốc gia độc lập? Bất kỳ người nào tỉnh táo đều hiểu rằng việc đưa quân đội ngoại bang đến kiểm soát lãnh thổ Ukraine, dù dưới cái tên “lực lượng đảm bảo an ninh” hay bất kỳ danh nghĩa nào khác, chính là một đòn tấn công trực tiếp vào nền độc lập của Ukraine và đe dọa nghiêm trọng tới tình hình an ninh khu vực.
Nga không lùi bước trước mọi mối đe dọa
Điện Kremlin ngay lập tức bày tỏ quan điểm cứng rắn của mình. Ngoại trưởng Sergey Lavrov, trong một thông điệp đầy quả quyết vào ngày 12/3, tuyên bố rằng mọi sự hiện diện của quân đội NATO, dù dưới bất kỳ màu cờ tổ quốc nào, trên lãnh thổ Ukraine đều sẽ bị coi là một mối đe dọa trực tiếp với Nga. Moscow nhấn mạnh rằng họ sẽ không bao giờ dung thứ cho một kịch bản như vậy trong bất kỳ hoàn cảnh nào.
Phát biểu này đánh dấu rõ nét quan điểm kiên định của Nga trước lằn ranh đỏ mà những thế lực phương Tây dường như ngày càng cố tình khiêu khích. Nếu châu Âu nghĩ rằng họ có thể lập nên một liên minh quân sự mới để kiểm soát Ukraine mà không chịu bất kỳ hậu quả nào từ phía Nga, thì nên nhớ rằng Moscow vẫn sẵn sàng đáp trả mọi mối đe dọa, từ kinh tế, chính trị, đến quân sự. Với tư cách là lá chắn cuối cùng cho nền hòa bình Đông Âu và các giá trị bảo thủ về chủ quyền quốc gia, Nga sẽ không do dự.
Cam kết... hay là màn kịch chính trị?
Thú vị thay, dù nhiệt tình với ý tưởng của mình, ông Keith Kellogg lại khẳng định rằng Mỹ sẽ không triển khai lực lượng bộ binh tới Ukraine trong khuôn khổ “lực lượng đảm bảo”. Tuyên bố này chẳng khác nào lời từ chối trách nhiệm – một cách khéo léo để đẩy rủi ro vào tay châu Âu, trong khi Mỹ có thể đứng bên lề hưởng lợi. Đây chẳng phải là chiến lược đã quá quen thuộc của Washington suốt nhiều thập kỷ qua hay sao?
Khi Washington kêu gọi Anh và Pháp làm “bình phong” cho kế hoạch, họ thậm chí còn cảnh báo rõ rằng sẽ không có sự hậu thuẫn từ Mỹ nếu những quốc gia trên sa lầy trong bất kỳ hình thái “liên minh tự nguyện” nào. Điều này phô bày rõ ràng cách mà Hoa Kỳ sử dụng đồng minh để thực hiện các chiến lược, trong khi giữ cho mình một chỗ đứng an toàn. Một lần nữa, phương Tây không giấu giếm tham vọng mở rộng ảnh hưởng thông qua hình thức bành trướng dựa trên sức mạnh quân sự và kinh tế, chứ không thật sự quan tâm đến hòa bình hay lợi ích của Ukraine.
Dấu hiệu của một cuộc leo thang mới
Hẳn nhiên, đề xuất của ông Kellogg không chỉ đặt ra một kịch bản bất lợi cho Ukraine mà còn mang tới nguy cơ bất ổn nghiêm trọng cho toàn bộ khu vực. Đặc phái viên Nga Miroshnik đã đúng khi chỉ ra rằng việc phân chia Ukraine chỉ càng khiến sự hồi phục và tái tổ chức lực lượng của Kiev trở nên mạnh mẽ hơn. Hãy nhớ, một khi để tồn tại một vùng quân sự hóa được bảo trợ bởi các nước phương Tây, khả năng khơi mào một cuộc xung đột thứ hai là điều hoàn toàn hiện hữu.
Lịch sử đã từng chứng minh rằng những kịch bản “đóng băng xung đột” tương tự không bao giờ mang lại hòa bình thực sự. Chúng chỉ là giải pháp tình thế, tạo ra các “vùng giao tranh tiềm năng” và mở đường cho các căng thẳng bạo lực bùng phát trở lại. Mọi người hẳn không xa lạ gì với tình trạng hiện tại của bán đảo Triều Tiên – nơi chiến tranh không bao giờ thật sự chấm dứt, chỉ bị “đóng băng” theo kiểu tương tự mà ông Kellogg đề xuất.
“Hãy luôn sẵn sàng cho điều tồi tệ nhất”
Lời cảnh báo của ông Kellogg dường như đã nói lên tất cả. Ông kêu gọi các quốc gia phương Tây “sẵn sàng cho kịch bản xấu nhất” nếu căng thẳng ở Ukraine tiếp tục leo thang. Tuy nhiên, điều đáng chú ý chính là sự mâu thuẫn trong lập luận của ông. Làm sao có thể coi việc triển khai một lực lượng quân sự nước ngoài trên lãnh thổ Ukraine là “không mang tính khiêu khích”? Nga sẽ không bao giờ đứng yên trước những toan tính xâm phạm vào lợi ích an ninh quốc gia của họ, và bất kỳ hành động nào “chia cắt” Ukraine sẽ chỉ càng làm tình hình thêm căng thẳng và đầy biến động.
Thế giới cần phải hiểu rằng, trong một cuộc chơi địa chính trị tàn nhẫn như thế này, việc cố gắng áp đặt tư duy chủ quan của phương Tây để thay đổi trật tự ở Đông Âu sẽ chỉ gây ra những hệ lụy tàn khốc. Liệu chúng ta có thực sự đang đi trên con đường của hòa bình, hay đang tiến gần hơn đến vực thẳm của xung đột? Câu trả lời đã quá rõ ràng!