Ngay sau ngày cưới, chồng tôi đã phân định rạch ròi chuyện thu nhập của hai người. Anh ấy ăn ở nhà vào mỗi bữa tối và bốn chủ nhật nên mỗi tháng anh góp với tôi ba triệu đồng. Khi nào có con, anh ấy sẽ góp thêm mười triệu nữa. Nhà anh ấy đã mua rồi, tiền ai làm ra người ấy giữ. Điều này khiến tôi cảm thấy bị tổn thương và lạc lõng trong chính cuộc hôn nhân của mình.
Trước và sau ngày cưới, nhiều lần tôi hỏi về thu nhập của chồng nhưng lần nào anh cũng lảng tránh vấn đề này. Đôi lúc tôi có cảm giác như anh ấy không thật lòng với vợ. Lòng tôi rất buồn mà chẳng biết giãi bày cùng ai.
Thu nhập của tôi mỗi tháng chỉ được bảy triệu, cộng thêm số tiền chồng đưa, sau khi trừ các khoản chi tiêu thì cũng tiết kiệm được vài triệu. Khi yêu thì thắm thiết bao nhiêu, lúc lấy nhau lại buồn tẻ bấy nhiêu. Tôi phát hiện ở chồng có nhiều điểm xấu mà ức chế vô cùng. Chồng rất coi trọng nhà nội, mỗi khi bố mẹ hay anh em ra chơi, anh đưa cho tôi cả mười triệu để mua đồ biếu mọi người. Đến khi bố mẹ vợ ra phố chữa bệnh, anh không biếu đồng nào cũng chẳng nhắc tôi mua quà cho mọi người.
Sau khi cưới vài tháng, anh trai tôi cần tiền mua hàng gấp nên hỏi vay tôi. Anh trai từng chu cấp tiền cho tôi bốn năm sinh viên, lúc anh khó khăn tôi không thể đứng ngoài cuộc được. Tôi hỏi vay chồng sáu mươi triệu nhưng anh nói không có làm tôi rất hụt hẫng và thất vọng.
Ba tuần trước, chồng tôi bị tai nạn, sau khi nhập viện điều trị, bác sĩ phát hiện anh bị vô sinh không thể chữa trị được. Thảo nào hơn một năm nay, vợ chồng tôi quan hệ rất điều độ mà chưa bao giờ có tin vui. Tôi còn nghĩ bản thân mình có vấn đề, nhiều lần muốn đi khám sức khỏe xem bị vấn đề gì không nhưng sợ tốn tiền nên chưa dám đi. Bây giờ thì mọi chuyện đã rõ ràng, nguyên nhân là do chồng còn tôi hoàn toàn bình thường.
Sau ngày xuất viện, chồng có vẻ rất buồn, tôi luôn ở bên dỗ dành an ủi anh. Tôi khuyên chồng đi khám vài nơi xem thế nào. Nhiều cặp vợ chồng vô sinh nhưng kiên trì chữa trị vẫn có con bình thường. Nếu thử nhiều cách không được thì có thể kiếm con nuôi. Tôi đưa ra đủ mọi lời khuyên, chồng cũng vui vẻ phấn chấn hẳn lên.
Khi sức khỏe của chồng ổn định, anh quyết định đi khám vô sinh ở bốn bệnh viện nữa. Nhưng các nơi đều cho kết quả giống nhau là không thể có con. Trong lúc đau khổ thất vọng, chồng bất ngờ cầm tay tôi nói đừng buông bỏ anh ấy. Anh hứa mỗi tháng sẽ chuyển cho tôi năm mươi triệu để mua sắm đi du lịch thoải mái. Anh còn khoe bản thân đang có hai tỷ tiết kiệm, ở bên anh ấy tôi sẽ được sống sung sướng cả đời.
Tôi kinh ngạc khi chồng có nhiều tiền tiết kiệm thế. Càng bất ngờ hơn khi biết mỗi tháng chồng kiếm được bảy mươi triệu. Vậy mà năm trước tôi cần tiền giúp đỡ anh trai nhưng chồng từ chối cho vay. Suốt thời gian qua, tôi phải chi tiêu dè sẻn để có tiền trả nợ, còn chồng có tiền tỷ trong người nhưng từ chối giúp đỡ anh vợ.
Tôi tức giận nói hết những suy nghĩ của mình về cuộc hôn nhân hơn một năm qua sống bên người chồng tính toán bủn xỉn. Tôi không muốn lãng phí tuổi thanh xuân bên người chồng bạc bẽo nữa và mong anh sớm giải thoát cho tôi.
Thế nhưng chồng không chịu ký đơn ly hôn và khóc rất nhiều, cầu xin tôi cho anh cơ hội sửa sai, đừng bỏ rơi anh ấy. Theo mọi người, tôi phải làm sao đây?