Làm càn là do thiếu đức tin hay thiếu sự hiểu biết. Ta thấy đây đó có những vụ tranh dành đòi cấp trả lại đất. Người ta đưa dân ra làm bia đỡ đạn. Thật khốn cho người dân! Đất nhà thờ Cầu Rầm, giáo phận Vinh, rất nhiều đời cha đòi cấp trả lại đất. Nhưng chưa thấy một cha nào làm như cha Giuse Nguyễn Công Bắc, lúc cha quản xứ Cầu Rầm, cách đòi đất của cha rất đơn giản. Cha Bắc sáng tác ra “Kinh Đòi Đất”, cho đọc sáng tối nơi nhà thờ. Từ già đến trẻ, sớm tối đòi đất, Chúa mô Chúa lại không chịu nghe. Vì Chúa lãnh đạo Đảng, lãnh đạo Nhà nước. Chúng ta phải tin Chúa đang điều hành mọi sự trong trời đất này, chúng ta phải tin Chúa đang làm chủ gần tám tỷ người trên hành tinh này. Sống hay chết đều do Chúa quết định. Ta phải có đức tin, cho dù có mạnh đến mấy, không ơn Chúa cũng không thể làm gì được. Đây đó có những giáo xứ Nhà nước chưa cấp trả lại đất thì nên xin Kinh Đòi Đất của cha Bắc về đòi sáng tối, không sớm thì muộn họ cũng trả lại đất, chẳng qua vì tiếng kêu chưa thấu cấp trên thôi. Vì giữ lại đất Thánh thì bản thân họ cũng chẳng được gì, mà không trả lại đất cho Chúa thì họ cũng khó bình an, mạng sống của họ và người thân của họ sẽ ra sao, và sau khi chết còn phải như thế nào nữa. Nếu mình làm cán bộ mà gặp như vậy thì sẽ ra sao? Cấp trả lại đất thì có khi đi ngược đường lối, mà không trả lại đất cho Chúa thì Chúa có cho mình và người thân được bình an không? Mạng sống nằm trong tay Chúa. Làm cán bộ, trong trường hợp này là “trên búa, dưới đe”. Đòi cấp trả lại đất như cha Giuse Nguyễn Công Bắc là đòi đúng cách Chúa đã dạy. Lời cầu nguyện là sức mạnh phi thường, lời cầu nguyện có sức chuyển núi dời non. Hôm nay đất nhà thờ Cầu Rầm tương đối được như ý, không biết nhờ cha Bắc hay nhờ cha nào thì Chúa cũng không nói. Nhiều vị thánh không làm gì lớn cả, ngồi một nơi, chỉ mấp máy đôi môi, thế mà các ngài đã làm được bao việc lớn phi thường. Người ta bắt dân ra làm bia đỡ đạn, nhưng không biết bày cho dân cầu nguyện, vì không có đức tin hay có là có vậy thôi, hay cầu cũng chỉ cầu vài bữa cho có thôi. Ta thấy nhiều chính quyền cũng rất tốt với các nhà thờ, cho nhà thờ đất, cho sắt thép, gạch, xi măng, họ làm vậy là để lấy công đức. Tất nhiên đây đó cũng có những chính quyền làm sai, điều đó không tránh khỏi. Cha Jb Hoàng Xuân Lập, giáo phận Vinh, cha chuyển lò mổ lợn ra khỏi vùng nhà thờ Yên Đại. Lò mổ lợn bốc mùi hôi thối không chỉ ảnh hưởng đến nhà thờ nhưng người dân quanh đó cũng không thể chịu nổi, vì không có đường thoát nước. Các đời cha trước đó tìm mọi cách để chuyển lò mổ đi nơi khác, nhưng không thể chuyện được, vì liên quan đến túi tiền của các xếp. Cha Lập cũng không bắt dân ra làm bia đỡ đạn để lấp lò mổ lợn, nhưng bằng lời cầu nguyện mà chính quyền đã cho tấp lò mổ.
Quay lại chuyển vu khống cho Đức Cha Long. Không biết tại sao người ta dám vu không cho Đức Cha Long? Mà những người đó lại nói là các cha nói như vậy. Dám vu không cho Đức Cha là dám chấp nhận mất linh hồn. Hiện tại thì ai cũng như ai, Đức Cha làm việc Đức Cha, các cha làm việc các cha, giáo dân làm việc bổn phận giáo dân. Nhưng sau khi chết sẽ rỏ ai như thế nào. Trong hỏa ngục những người nhà Chúa trước đây vẫn làm việc thiện, vẫn dâng lễ hàng ngày, vẫn làm các bí tích, vẫn tổ chức này tổ chức khác, vẫn được mọi người tôn kính, đám tang của những cha đó cũng rất hoành tráng. Để các linh mục khỏi bị mất linh hồn, thì các trường đại nên có cách tuyển chọn như Chúa đã dạy. Mọi người có mọi ơn gọi, ai đi sai đường thì người đó rất dễ bị mất linh hồn. Các trường đại, đừng vội mừng khi thấy ai đó thi đỗ hay đỗ điểm cao, vì ma quỷ cho người vào trường đại, cho thi đỗ điểm cao là điều không khó. Ma quỷ đưa người không được Chúa chọn vào các trường đại cũng là điều rất dễ. Vì Chúa Giê-su là Thiên Chúa mà quỷ còn đưa Chúa lên nóc Đền thờ, đưa Chúa lên định núi, thì quỷ làm gì mà không làm được? Các trường đại nên học cách tuyển ứng sinh như trước đây, tuyển như vậy thì hơi vất vả một chút. Còn thời nay hết đại học, cho thi phát, ai đỗ thì vào, không đỗ thì loại. Làm như vậy thì dễ, nhưng hoàn toàn không đúng với ý Chúa. Vì Chúa nói là phải “đi con đường hẹp”. Con đường hẹp ở đây là chấp nhận tuyển chọn và đào tạo người cho Chúa trong khó khăn và đầy thử thách, không phải cho thi phát như vậy là nói Chúa chọn rồi đâu. Nếu không thì nên học các trường dòng, có những dòng để trở thành một linh mục không dễ chút nào. Để trở thành một linh mục dòng thì hầu như sống trong niềm tin và hy vọng. Học hết, nhưng có dòng chưa chắc đã cho làm linh mục. Còn nhiều trường đại, đã thi đỗ, thì 99% là linh mục trong tay. Linh mục một số dòng và triều nó khác nhau hoàn toàn. Linh mục triều, nhiều trường đại, đã thi đỗ, thì chuẩn bị cho ngày lễ mở tay, linh mục dòng, có những dòng, học đã xong, nhưng có khi không dám nghĩ mình đã được Chúa chọn. Nhiều trường đại, đã thi đỗ, thì cho đó là được Chúa chọn, còn thi không đỗ thì cho là Chúa không chọn. Lạy Chúa, người ta nói cho Chúa như vậy thì có đúng không? Còn linh mục dòng, nhiều cha khi đã trở thành linh mục kể lại, sắp làm linh mục rồi nhưng vẫn nghĩ không biết Chúa có chọn mình hay không, sống chỉ biết hoàn toàn phó thác và cầu xin. Các thầy học hết rồi nhưng có khi không dám nghĩ thầy nào là được Chúa chọn, kể cả bề trên cũng khó biết, vì không biết Chúa chọn ai. Vì đâu phải tài gỏi, đạo đức là Chúa đều chọn cả, và cũng không phải những người kém hay những người bị kỷ luật là đều bị Chúa loại bỏ cả. Nếu hiểu cho đúng về ơn gọi thì người ta không dám làm liều, không dám làm sơ sài. Chúa chỉ cho biết một điều là những người được Chúa chọn, phải được thanh luyện, phải được thử thách, cả Cửu và Tân Ước đều nói như vậy. Còn Chúa không quy định người được Chúa chọn là phải đủ những tiêu chuẩn bằng cấp, tuổi tác, đẹp hay xấu, tiêu chuẩn nọ tiêu chuẩn kia, Chúa không yêu cầu như vậy.
Một linh mục bị vào hỏa ngục thì sẽ liên quan đến nhiều người khác. Nếu linh mục đó không có ơn gọi, nhưng vẫn được làm linh mục, thì liên quan đến ban tuyển sinh, liên quan đến ai đã ra quy định nọ quy định kia. Qua thế giới bên kia, nếu có những cuộc họp vì linh mục nọ linh mục kia bị mất linh hồn, thì có lẽ các Đức Cha và Hội Đồng linh mục sẽ đánh nhau trong cuộc họp, vì ra luật là cả Hội Đồng ra, không phải Đức Cha tự quyết. Tại sao các Đức Cha và các cha sẽ đánh nhau trong cuộc họp? Vì các luật ra đó không căn cứ trên lời Chúa, nếu căn cứ trên lời Chúa để ra luật, thì không ai thắc mắc được cả. Chúa bắt những người được Chúa chọn là phải được “thanh luyện, được thử trong những lò ô nhục”, nhưng có trường đại hay trường dòng nào làm như Chúa đã dạy không?
Các nhà dòng, các trường đại lập ra các tiêu chuẩn để chọn người vào nhà Chúa, có khi làm vì mình, không phải làm vì Chúa. Nếu làm vì Chúa thì đã hoàn toàn làm theo mệnh lệnh của Chúa. Tại sao không làm vì Chúa? Làm vì Chúa thì khó hơn rất nhiều so với làm theo yêu cầu của con người đề ra. Chúa bảo là phải được “thanh luyện, được thử thách”. Nếu bị thử thách và thanh luyện, thì có lẽ nhiều bề trên và nhiều cha giáo cũng bị loại ra, vì vậy mà người ta không thể làm theo lời Chúa dạy được. Chúa nói: “Thử như thử vàng trong lửa”. Chúa còn nói: “Những người được Chúa chọn phải được thử trong những lò ô nhục”. Lạy Chúa, Chúa nói hơi bị thừa, thời nay ai thử thách như Chúa nói nữa. Lời Chúa viết ra, không ai dùng, thì cũng thật là uống công lắm.
Những nhà dòng bị các Đức Cha giải tán, có thầy học đã xong, có thầy học chưa xong. Phần nhiều các thầy cũng đã lớn tuổi. Các thầy đó tuy học đã xong, nhưng xin vào các dòng khác, hầu như không dòng nào nhận, vì các thầy đó cũng đã lớn tuổi. Nếu các trường đại làm vì Chúa thì nên nhận các thầy đó, cho vào thử thách, nếu chịu được nhiệt, thì cho truyền chức. Không chịu được nhiệt thì thôi. Nhưng tìm được nhiệt để nung nấu các thầy đó cũng không dễ chút nào, vì đòi hỏi các bề trên và các thầy dạy phải là những người đã từng chịu qua nhiệt độ cao mà vẫn bình thường. Nếu các trường đại và các trường dòng không tiếp nhận những thấy đó, thì coi như mất đi những ơn gọi của Chúa. Vậy suy ra nếu các trường đại và trường dòng làm vì Chúa thì không bao giờ để những thấy đó mất đi, còn làm vì mình thì các thầy đó không ai nhận cả.
Ngày nay nhiều cha, nhiều Đức Cha cũng đã và đang lập dòng. Có ơn Chúa Thánh Thần thì lập dòng cũng không khó. Mọi sự sẽ qua đi và không ai còn nhớ lại, nhưng dòng của các cha, các Đức Cha lập ra, có thể tồn tại lâu dài và công trạng của các vị đó được nhiều người nhớ đến. Ơn lập dòng không khó, nhưng ơn để bảo vệ dòng cho tồn tại là ơn rất khó. Phải có ơn can đảm, dám làm chứng cho sự thật, thì dòng mình lập ra mới tồn tại. Bây giờ những cha, những Đức Cha lập dòng, thấy các Đức Cha khác giải tán dòng mà các Đức Cha trước đã từng lập ra. Bây giờ các cha và các Đức Cha đang lập dòng phải dám lên tiếng bảo vệ những dòng đang bị giải tán. Bảo vệ những dòng đang bị giải tán, là xem như đang bảo vệ cho dòng của mình hiện tại cũng như tương lai. Các cha và các Đức Cha lập dòng, có thể gặp trực tiếp những Đức Cha giải tán các dòng đó. Nếu không làm được gì hơn nữa, thì các cha và các Đức Cha đó cũng nên có những bài viết tung lên mạng để bảo vệ các dòng mà bị các Đức Cha đó giải tán. Nếu các cha và các Đức Cha không dám lên tiếng bảo vệ cho những dòng đang bị giải tán. Thì đến ngày các cha và các Đức Cha lập dòng chết đi, thì sợ rằng sẽ có các Đức Cha khác lên giải tán dòng của các cha và các Đức Cha đã lập lên trong nhiều năm qua. Bởi vậy để dòng các cha và các Đức Cha được tồn tại, thì đỏi hỏi phải dám làm chứng cho sự thật. Nhiều Đức Cha sai lắm, nhưng không ai dám lên tiếng cả. Gần đây, có Đức Cha đã nói: “Đức Phật là đấng cứu độ”. Câu nói này có thể dẫn đến lạc giáo và ly giáo.