NGƯỜI YÊU THƯƠNG BẠN NHẤT TRÊN ĐỜI


Trên đời này có một người yêu thương bạn nhất, nhưng có khi bạn chưa biết người đó là ai. Người đó luôn luôn nhìn thấy bạn, luôn để ý đến bạn, cho dù bạn đi đâu, bạn làm gì, bạn thức hay ngủ, đêm hay ngày người đó vẫn luôn nhìn thấy bạn. Người đó bạn vẫn luôn nói nơi cửa miệng, nhưng có khi bạn vẫn chưa nhận ra người đó là ai.
 
Khi ta đi vấp một cái, hay gặp hoạn nạn, ai ai cũng đều kêu “Trời ôi!” Khi gặp hoạn nạn điều đầu tiên ai ai cũng kêu “Trời ơi, cứu tôi với!” Điều này cha mẹ không dạy, thầy cô cũng không dạy, nhưng bất cứ khi nào gặp hoạn nạn ai ai cũng kêu “Trời”. Tại sao cha mẹ không dạy, thầy cô không dạy, nhưng khi gặp hoạn nạn ai ai cũng kêu Trời trên miệng của mình? Vợ chồng là người gần gủi với nhau nhất, rồi đến con cái và cha mẹ, nhưng khi hoạn nạn không ai kêu vợ, kêu chồng hay kêu con cái gì cả, nhưng ai ai cũng kêu “Trời” là trước tiên. Khi hoạn nạn ai ai cũng kêu Trời, bởi vì mọi người chúng ta là con của ông Trời. Ông Trời là ta gọi tắt, còn tên đầy đủ là Đức Chúa Trời, hay gọi là Chúa, Thiên Chúa. Khi mới hoài thai trong lòng mẹ, ông Trời đã ghi dấu ấn vào trong tâm trí chúng ta, chúng ta là con của Ngài. Cho nên không ai dạy, không ai bày, nhưng khi hoạn nạn ai ai cũng kêu Trời, là vì mọi người là con của ông Trời, con của Chúa. Đầu tiên ông Trời tạo dựng lên con người, và để con người được tồn tại ông Trời đã tạo nên cuộc sống hôn nhân gia đình để duy trì nòi giống. Con người chúng ta có hai phần, linh hồn và thân xác. Phần xác cha mẹ sinh ra, còn linh hồn do Chúa tạo nên. Thể xác khi chết là trở thành đất, còn linh hồn sẽ trở về với ông Trời là Thiên Chúa. Nói đến linh hồn thì có những người không tin, vì một số cho rằng chết là hết. Nói như vậy là phản khoa học, Bác Hồ cũng đã để lại trong Di chúc: sau khi chết Bác sẽ đi găp cụ Lê-nin, Các Mác và những nhà cách mạng khác. Qua Di chúc của Bác Hồ thì chúng ta cũng tin rằng có cuộc sống vĩnh hằng mai sau. Bác Hồ cũng đã được rửa tội, được làm con Chúa. Nhưng vì lo cho Tổ quốc nên Bác không có thời gian đi lễ. Hy vọng khi gần chết Bác vẫn nhớ đến Chúa. Lê-nin và Các Mác cũng là đạo chính quy, nhưng một thời những vị này cũng đã chống lại Chúa. Hy vọng khi gần chết hai vị này biết xin lỗi Chúa, 100% Chúa sẽ tha thứ, vì không có một tội nào mà Chúa không tha.

Các nhà khoa học trên thế giới không thể giải thích được: là tại sao không ai bày dạy cho chúng ta khi gặp hoạn nạn là phải phải kêu “Trời”. Nhưng khi hoạn nạn, bất cứ người nước nào trên thế giới cũng đều kêu “Trời” trên cửa miệng của mình, đơn giản là đi vấp một cái cũng kêu Trời.

Trên thế giới này có rất nhiều thứ đạo, đạo nào cũng cho đạo mình là nhất, không đạo nào bằng đạo của mình đang theo cả. Đạo nào cũng cho thần mình là nhất, thần mình làm được mọi sự. Tất cả mọi thứ đạo đều tin thần của mình là nhất, nhưng sao các đạo vẫn không công nhận là thần của mình làm được mưa nắng, làm được những việc xẩy ra trong thiên nhiên. Tất cả mọi thứ đạo đều công nhận là thần của Ki-tô giáo làm được mưa nắng, làm được mọi sự xẩy ra trong thiên nhiên. Mọi người trên thế giới đều nói nơi cửa miệng mỗi ngày rằng: “Trời mưa, trời nắng, trời bão, trời lụt, trời rét, trời mưa phùn, trời mây…”. Chỉ có ông Trời là Thiên Chúa mới làm được mọi việc xẩy ra trong thiên nhiên mà thôi, ngoài ra không một thần nào có thể làm được những chuyện xẩy ra trong thiên nhiên như vậy. Nếu các đạo khác tin rằng thần của mình làm được mọi sự, thì người ta sẽ nói, Ví dụ như đạo Hồi thì người ta sẽ nói: “Allah mưa, Allah nắng, Allah lụt….” Đạo Ấn giáo người ta sẽ nói: “Hin-đu mưa, Hin-đu nắng, Hin-đu bão…” Hay Phật Giáo người ta sẽ nói: “ Phật mưa, Phật nắng, Phật lụt….” Hay đạo Cao Đài, người ta sẽ nói: “Cao Đài bão, Cao Đài lạnh, Cao Đài sấm, Cáo Đài sét…”
 
Người ta hay nói đạo nào cũng như đạo nào. Nói như vậy là không đúng. Hằng trăm thứ đạo hay nói cho đúng, tất cả mọi thứ đạo mà không tin ông Trời, không tin Chúa, thì những thứ đạo đó các thần của họ không thể làm được mưa nắng, không thể làm được những sự việc xẩy ra trong thiên nhiên từng giây từng phút, nhưng chỉ có thần của Ki-tô giáo mới làm được những việc xẩy ra trong thiên nhiên mỗi ngày. Cho nên nói đạo nào cũng như đạo nào là hoàn toàn không đúng, điều đó nó rỏ như ban ngày. Nếu các thần của các đạo khác cũng làm được mưa nắng, làm được bão lụt, làm được những sự việc xẩy ra trong thiên nhiên như thần của ki-tô giáo, thì chúng ta nói đạo nào cũng như đạo nào là không sai.
 
Trên thế giới này tính ra là hơn tám trăm thứ đạo và các tín ngưỡng (Theo tài liệu của đạo Đức Chúa Trời Mẹ). Việt Nam chúng ta có 54 dân tộc, thì hầu như cũng đã có mấy chục vị thần rồi. Vậy các nhà khoa học có giải thích được, là tại sao hàng trăm thứ đạo không tin có Chúa, không tin có Đức Chúa Trời, nhưng người ta lại nói là ông Trời làm được mọi sự xẩy ra trong thiên nhiên? Và họ đã từng nói nơi cửa miệng mọi ngày như vậy. Đã không tin có Chúa, không tin có ông Trời, thì đi mà có vấp cũng đừng kêu “Trời” gặp hoạn nạn cũng đừng kêu Trời, cũng đừng nói “Trời nắng, trời mưa, trời lụt….”
Căn cứ vào đâu để biết Thiên Chúa là ông Trời đã yêu thương loài người nhất? Chúa Giê-su là Thiên Chúa, Ngài đã sinh xuống làm người trên đất nước Do Thái, chịu chết trên phập giá, lấy máu đào đổ ra để cứu chuộc chúng ta. Từ trước đến nay muôn vàn người tội lỗi, bất cứ ai chạy đến Chúa, đều được Chúa tha thứ. Phao-lô là một người bắt giết đạo Chúa, nhưng khi ông nhận ra Chúa Giê-su, Chúa đã tha thứ cho ông. Và Phao-lô đã tình nguyện đi giảng đạo Chúa, đổ máu mình ra, chết vì Chúa, để minh chứng cho lời mình giảng. Bà thánh Madalena là một người tội lỗi, nhưng khi biết nhận ra tội của mình, thì bà đã được Chúa yêu thương và tha thứ mọi tội cho bà. Thánh Augustino, đầu tiên là một con người tội lỗi, hầu như tội gì ông cũng phạm, nhưng khi trở về với Chúa, Chúa đều tha thứ cho ông tất cả. Khi ông trở về với Chúa, ông đã trở thành vị thánh, và trở thành một con người có tài đức lỗi lạc trong Giáo Hội Chúa. Hay như vua Constantin La Mã, trước đó ông đã từng cho bắt giết tất cả những ai theo Chúa Giê-su. Nhưng khi ông nhận ra Chúa, ông đã tin theo Chúa, ông đã ra sắc lệnh Milano vào năm 313, công nhận Ki tô giáo là một tôn giáo hợp pháp trên đất nước La Mã, rồi ông cho xây các nhà thờ, trường đại và trường dòng. Tội của vua Constatin có thể cao như núi, nhưng khi ông trở về với Chúa, thì Chúa đều tha thứ cho ông tất cả. Và còn muôn vàn người đã từng xúc phạm đến Chúa, bắt bớ đạo Chúa cách này hay cách khác, nhưng khi trở về với Chúa thì Chúa đều tha thứ. Vậy Chúa không phải là người yêu thương chúng ta nhất hay sao?
 
Chúa hay ông Trời thì không một ai thấy, nhưng hàng tỷ người đã chết, hàng tỷ người đang sống, hàng tỷ người sắp sinh ra, dầu tin có Trời hay không tin có Trời, tất cả đều xưng hô ông Trời trên môi miệng của mỗi người hàng ngày. Rồi người ta cũng hay nói: “Quy tiên”. Tiên là ông Trời, là Chúa. Muốn quy tiên sau khi chết được thì mình phải biết tiên là ai. Còn mình không biết tiên là ai thì làm sao mà quy tiên được. Người ta hay nói: “Sống gửi, thác về”. Ta gửi ai đó cái gì cũng chỉ gửi được ít thời gian thôi, không gửi lâu được. Thân xác ta gửi trên trần gian này có lâu thì cũng 90 đến 100 tuổi là hết. “Thác về”. Muốn thác về đâu thì chúng ta hãy xác định khi đang sống, thì sau khi chết chúng ta mới thác về đó được. Còn khi đang sống chúng ta vẫn chưa xác định được mình sẽ thác về đâu thì sau khi chết chúng ta không có nơi nào để thác. Người ta hay nói: “Lá rụng về cội, nước chạy về nguồn”. Nguồn gốc của chúng ta bắt nguồn từ ông Trời, vì ông Trời tạo dựng lên ta, “Sống gửi, thác về” nếu chúng ta tin ông Trời, thì mỗi người chúng ta sẽ ‘thác” về với ông Trời sau khi chết. Hay người ta cũng thường nói: “Sinh ký, tử quy”. Chúng ta sẽ “quy” về đâu sau khi chết, nếu chúng ta tin ông Trời, thì 100% sau khi chết chúng ta sẽ quy về với ông Trời là nguồn gốc, là cội nguồn của chúng ta.
 
Hàng vạn, hàng triệu, hàng tỷ người đã ra đi trước chúng ta, ông bà cha mẹ ta. Kẻ sang, người hèn, kẻ làm quan, người làm dân, kẻ nổi tiếng cũng như những người vô danh. Tất cả đều đã chết, có người còn nấm mồ, có người không còn. Tất cả đều giống nhau là thành đất, có người còn tro cốt, có người không còn. Có một điều là sau khi chết sẽ không thể giống nhau được, đó là linh hồn của từng người sẽ đi về đâu, người được thưởng, kẻ bị phạt đời đời. Chúng ta đây tất cả đều sẽ phải chết, thân xác chúng ta cũng sẽ thành đất như những người đã ra đi trước chúng ta. Còn linh hồn chúng ta sẽ đi về đâu? Ông Trời là Thiên Chúa tạo dựng lên chúng ta, nếu chúng ta tin theo Ngài, thì sau khi chết Chúa sẽ đưa ta về Thiên Đàng với Chúa, mà chúng ta gọi là quy tiên.

Trên trần gian này có muôn vàn thứ đạo, và có một điểm chung như nhau, đó là tin có thưởng phạt sau khi chết. Người lành được thưởng, kẻ ác bị phạt. Điểm chung thư hai, đó là tất cả các đạo đều do con người lập lên. Đạo Phật, Đức Phật có vợ có con. Đạo Cao Đài, Đức Cao Đài có vợ có con. Đạo Hồi, Đức Allah cũng có vợ có con. Đạo Hin-đu, người đứng đầu cũng có vợ có con. Nói chung tất cả những người lập ra các thứ đạo đều có vợ có con. Tất cả mọi thứ đạo đều do con người lập ra, nhưng đạo Ki tô giáo là do Chúa Giê-su từ trời sinh xuống trần gian và lập lên đạo Ki tô giáo. Chúng ta có hai cuốn lịch, lịch Âm và lịch Dương. Cuốn lịch Dương là lịch của Chúa Giê-su. Tất cả các ngày tháng ta dùng hàng ngày cũng căn cứ từ mốc Chúa Giê-su sinh ra. Cả thế giới lấy ngày Chúa Giê-su sinh ra làm mốc trước và sau Công nguyên. Tất cả các bệnh viện trên thế giới đã lấy Chúa Giê-su làm kim chỉ nam cho các y bác sỹ học đòi, đó là Thập giá Chúa Giê-su. Tất cả các bệnh viện, xe cứu thương và nhiều đồ dùng khác, người ta đều ghi dấu Thập giá lên đó, dấu cộng đỏ đỏ là thập giá Chúa Giê-su. Chúa Giê-su vì yêu loài người, chết trên Thập giá để cứu chuộc con người, cũng vậy các y bác sỹ phải yêu thương các bệnh nhân y như Chúa Giê-su đã yêu thương loài người.
 
Ông Trời mà mọi người thường gọi, nhưng tên đầy đủ là Đức Chúa Trời. Ông Trời hay gọi Chúa, Thiên Chúa cũng là một tên. Trong một tổ ong, có hàng vạn con, tất cả các con ong đều cắn, nhưng con ong chúa không cắn, con ong chúa rất hiền. Bởi vậy ông Trời mà người ta gọi là Chúa, vì Thiên Chúa hiền lành và yêu thương chúng ta vô cùng.

Ông Trời hay còn gọi là Thiên Chúa, Ngài ở khắp mọi nơi, nơi nào cũng có Chúa. Ông Trời là Đấng vô hình mà chúng ta không thể thấy Ngài được, nhưng Ngài luôn nhìn thấy chúng ta. Chúng ta suy nghĩ gì, định làm gì, Ngài đều biết hết. Quá khứ chúng như thế nào, tương lai chúng ta sẽ ra sao, Thiên Chúa đều biết rất rỏ. Cổ ngữ có câu: “Nhân tâm sinh nhất niệm, thiên địa tận giai tri”. Con người chỉ cần khởi lên một niệm, thiên địa đều biết từng ý từng niệm của người đó.
 
Trên đời này có hàng tỷ sự việc chúng ta không hề thấy nhưng vẫn tin. Hàng tỷ loài động vật, từ động vật bực thấp cho đến bực cao, bất cứ con vật nào cũng có sự sống ở trong nó. Nhưng không ai thấy sự sống nằm ở đâu trong các con vật đó cả. Đưa dao mổ xẻ các con vật để tìm sự sống, nhưng không ai thấy sự sống nằm ở đâu cả. Quả trứng chưa luộc, ta biết có sự sống trong đó, nhưng quả trứng được luộc lên rồi, ta biết không còn sự sống trong quả trứng đó nữa. Hàng tỷ loài cây cối đều có sự sống, nhưng các nhà khoa học trên thế giới cũng không thể tìm thấy sự sống nằm ở đâu trong các loài cây cả. Hạt lúa chưa rang thì có sự sống trong đó, nhưng chúng ta rang hạt lúa lên, thì chúng ta biết không còn có sự sống trong những hạt lúa đó nữa. Bởi vậy hàng tỷ loài đều có sự sống, nhưng chúng ta không hề thấy mà chúng ta vẫn tin có sự sống. Vậy sự sống là gì mà tất cả các nhà khoa học trên thế giới từ quá khứ, hiện tại và tương lai, không một ai có thể tìm thấy được sự sống. Sự sống là hình ảnh của Thiên chúa, chỉ có Thiên Chúa mới tạo lên được sự sống. Cũng vậy Thiên Chúa chúng ta không hề thấy nhưng chúng ta vẫn tin có Chúa, là vì Thiên Chúa đang điều hành mọi sự trong vũ trụ này từng giây từng phút. Chúng ta thấy hàng tỷ tỷ ngôi sao không ngừng di chuyển, chỉ cần một ngôi sao trục trặc một chút thôi, thì cả tỷ tỷ hành tinh đều bị trục trặc. Người ta ví sao trời nhiều như cát biển. Mặt trời chỉ cần hết nhiên liệu để làm nóng vài chục phút thôi, thì trái đất chúng ta trở thành tủ lạnh. Hàng tỷ năm này qua tỷ năm khác, vũ trụ này vẫn hoạt động như lúc ban đầu, không sai lệch một giây. Ai làm được như vậy? Nếu ta nói tự nhiên mà có, thì các em học sinh nó cười. Thầy thích Trúc Thái Minh, chủ trì chùa Ba Vàng thuyết giáp nhiều lần rằng: “Trên đời này không có cái gì tự nhiên mà có”. Bởi vậy chẳng lẽ tỷ tỷ ngôi sao tự nhiên mà có, măt trời mặt trăng cũng tự nhiên mà có. Trái đất chúng ta cũng tự nhiên mà có, con người và tất cả mọi loài trên trái đất cũng tự nhiên mà có. Các khoáng sản trong lòng đất cũng tự nhiên mà có. Hàng tỷ tỷ hành tinh khác không có oxi, không có sự sống cũng tự nhiên mà có. Vậy vũ trụ này và mọi loài mọi vật không phải tự nhiên mà có thì do ai làm lên? Không một thần nào của hơn 800 trăm thứ đạo dám tự xưng là đã tạo dựng lên vũ trụ này, nhưng thần của Ki-tô giáo đã xưng Ngài là Đấng tạo thành trời đất, lời Chúa cho hay: “Lúc khởi đầu, Thiên Chúa đã tạo thành trời đất”. (St 1.1)
Theo Chúa thì được cái gì? Theo Chúa, mục đích là để sau khi chết về với Chúa trên Thiên Đàng hưởng hạnh phúc muôn đời bên Chúa. Hai là ở đời này sẽ có bình an và niềm vui trong tâm hồn. Trước cái chết từ Trung ương cho đến những người phấp hèn, ai ai cũng sợ chết. Có người lo sợ đến nổi không trăng trối được một lời với người thân, vì họ cứ hy vọng là chưa chết, trăng trối có nghĩa là sắp chết. Còn những người có Chúa, họ coi thường cái chết. Những người chết vì Chúa, như các thánh tử đạo, vui vẻ tươi cười trước cái chết của mình, và không oán hận những kẻ đã giết mình. Còn theo Chúa để cho được giàu có, được này được nọ, được khỏi mọi khó khăn, điều đó chị là cái phụ, vì trên đời này ai ai cũng phải chết và không đem theo được cái gì. Và quan trọng nhất là sau khi chết mình sẽ đi về đâu, vì mỗi ngày chúng đang sống là chúng ta đang tiến đến gần nấm mồ hơn.

Tin có Chúa ta không mất mát một xu. Và giả như không có Chúa đi chăng nữa thì ta cũng không mất mát gì cả. Các Tổng Thống và nhiều nguyên Thủ quốc gia trên thế giới, họ đều tin theo Chúa, có những nước theo Chúa hầu như toàn tòng. Hầu hết các nhà Bác học trên thế giới đều là những người tin theo Chúa. Các giải Nobel hầu hết cũng là những người tin theo Chúa được nhận.
 
Chúa Giê-su sinh xuống trần gian để làm gì? Chúa Giê-su sinh xuống trần gian để dạy cho loài người biết, có Thiên Chúa là Cha của mỗi người, Ngài yêu thương chúng ta vô cùng, chúng ta được gọi Ngài là Cha. Trên thế giới này có hàng trăm thứ đạo, hàng trăm tín ngưỡng, nhưng chưa có một đạo nào mà thần của họ cho phép các tín đồ được gọi thần của mình là cha, ngoại trừ một mình Ki-tô giáo. Chúa Giê-su dạy cho ta biết: Thiên Đàng là nơi có Chúa hiện diện, ai tin theo Chúa, giữ các điều Chúa dạy thì sau khi chết sẽ được về hưởng hạnh phúc bên Chúa muôn đời. Chúa Giê-su dạy cho ta biết, địa ngục là nơi giam phạt ma quỷ và những người có tội, là nơi đầy dậy mọi khổ đau đêm ngày. Ma quỷ ngày đêm luôn tìm mọi cách để bắt linh hồn con người. Chỉ có Chúa mới xua đuổi được ma quỷ. Cuốn Kinh Thánh rất dày, trên một ngàn năm trăm trang, nhưng không có một câu Kinh Thánh nào là Chúa bắt phải theo Chúa cả. Ta muốn theo Chúa hay không là quyền của ta. Tại sao Chúa không bắt ta theo Chúa? Nếu Chúa bắt phải theo Chúa, thì Chúa không được gọi là Đấng yêu ta vô cùng.
 
Để chứng minh những điều Chúa Giê-su dạy là có thật, Ngài đã làm cho kẻ quòe đi được, kẻ mù được thấy, làm cho biển yên, gió lặng, làm cho các bệnh nhân được khỏe, làm cho kẻ chết sống lại. Và sau cùng Chúa Giê-su đã bị giết treo trên thập giá, thân xác Ngài đã được mai táng trong mồ, nhưng ngày thứ ba, Thiên Chúa Cha đã cho Ngài được sống lại và sau 40 ngày Chúa Giê-su đã lên trời trước mặt nhiều người.
 
Nói Chúa Giê-su chết mà sống lại, hay nói Chúa Giê-su làm cho người chết được sống lại thì các tôn giáo bạn cũng chẳng ai tin. Nhưng chúng ta nói: có cái gì bị mất, bị cháy hoàn toàn mà con người có thể làm lại được y xì như cái ban đầu không? Nói như vậy có lẽ không ai tin. Nhưng các nhà khoa học làm được điều này. Sim điện thoại ta bị cháy hay bị mất, nhưng người ta làm lại y xì như sim ban đầu của mình. Trên thế giới này có hàng tỷ tỷ sim, nhưng không sim nào trùng sim nào. Ta tạm hình dung như vậy để biết Thiên Chúa Cha đã cho Chúa Giê-su được sống lại từ cõi chết. Và Chúa Giê-su cũng như các Tông Đồ đã từng làm cho kẻ chết được sống lại. Các nhà khoa học làm cho sim điện thoại đã chết, thậm chí là mất tích được sống lại, thì Thiên Chúa làm cho con người được sống lại là chuyện bình thường.

Please Select Embedded Mode To Show The Comment System.*

Previous Post Next Post

نموذج الاتصال